Một chiếc clip giúp Khoai nhìn thấy mình nhiều năm về trước.
Khoai nhớ, lần đầu Khoai đến Hà Giang, thấy mọi người ăn mèn mén thay cơm, mèn mén khô khốc, khó ăn và dễ sặc lên mũi. Nhưng đám trẻ con vẫn ăn ngon lành... Khoai dừng lại, nhìn quanh đâu đâu cũng là núi đá, nơi đây không trồng được lúa, chỉ có bắp, duy nhất một mùa bắp trong năm. Bắp khô trữ lại mang xay nghiền thành bột rồi hấp thành mèn mén ăn qua ngày, mèn mén khô chan cùng nước lã, chẳng ai than vãn không ngon, chỉ có khách phương xa mang trong lòng kỳ vọng rồi lại thở dài khi thất vọng.
Đặc sản có thể không hợp khẩu vị, nhưng nó luôn mang trong mình vô vàn điều thú vị về cuộc sống, con người nơi đó.
Cuộc đời cũng vậy, là những chuyến đi. Những chuyến đi cần lắm sự rộng mở ánh nhìn, rộng rãi trái tim để hiểu hơn, để thấy mình được sống, được cho đi và nhận lại yêu thương!
#KhoaiLangThang #TheJourney #BitisHunter